VÕ LÀ GÌ?
Luyện võ và hiểu võ, đó chính là hiểu ranh giới giữa điều thứ yếu và điều kỷ yếu, là ý thức về tiềm năng của Võ.
Võ chính là đạo, là con đường giữa nhiều con đường, con đường chắc chắn không khoan nhượng …. Luyện võ công phu, gian khó, đòi hỏi người theo không chút nao núng, hoang mang, biết chắc chắn về con đường mình đi và làm thế nào để đi theo con đường mình chọn.
CHÍ là một trong những phẩm chất chính của việc Luyện võ:
Đối với người Việt Nam, Võ có nhiều ý nghĩa: Luyện tập Võ nghệ, Rèn luyện sức khỏe và tăng cường tuổi thọ, thiền tịnh, sống khỏe, trau dồi văn hóa truyền thống và nhất là tư chất.
Võ không phải mục đích mà là phương tiện để con người ta hoàn thiện bản thân, đạt thành công trong cuộc đời.
Trả lời câu hỏi của một học trò: “Tại sao ta không khuyến khích nỗ lực thường ngày để việc luyện võ dễ dàng hơn?” Mạnh Tử đáp: “Một ……….. không …….. khi thấy một kẻ ăn vận tầm thường…….
Không môn nghệ thuật nào có thể đem so sánh với Võ tốt hơn Âm nhạc. Để thể hiện một bản nhạc,người nhạc sĩ trước tiên cần nắm vững kỹ thuật, hiểu tác phẩm, làm chủ tác phẩm ấy và cuối cùng là thổi vào đó cái tôi của riêng mình.
Một thể hiện hoàn hảo trên nền kỹ thuật không hẳn là một nhạc sỹ mà chính là người nghệ sỹ. Vì thế yếu tố ……..là phẩm chất thiết yếu trong diễn đạt nghệ thuật.
Chính vì Võ mang bản chất này, con người ta có thể theo luyện võ cả đời nhưng chưa hẳn đã có chất Võ nghệ.
“ Kẻ sĩ nói chuyện Nghệ chẳng nói chuyện Kỹ.”
Truong Mon Andre Gazur
_____________________________________________________________________________
_____________________________________________________________________________
________________________________
VÕ, ĐẠO
Võ trước tiên là môn học mà hầu hết người học chọn đến rất ngẫu nhiên. Người học đến đăng kí vào lớp với mục đích tập một môn thể thao đối kháng, luyện cách tự vệ và cuối cùng mới là rèn luyện sức khỏe.
Luyện tập hà khắc nhanh chóng khiến võ sinh hiểu ra để tiến bộ con người ta cần có ý chí, lòng dũng cảm, quyết tâm, và nhất là trí khôn. Mỗi động tác, bài quyền đều gắn liền với một biểu tượng đòi hỏi tập luyện phải tìm hiểu ý nghĩa để hiểu rõ cách luyện và nhất là biết áp dụng thực tế. Mục đích và ………….liên tục gắn kết.
Mỗi môn phái có biểu tượng và tiêu chí riêng. Vào thời điểm luyện tập nhất định mỗi môn sinh sẽ có sứ mệnh riêng của mình, tự tìm cho mình câu hỏi: những biểu tượng này có ý nghĩa gì?
Từ đó sẽ bắt đầu con đường tìm hiểu riêng: lịch sử, học thuyết, triết lí, v.v.
Dần dần người học hiểu ra Võ mang trong nó góc độ văn hóa truyền thống như thế nào, và chính vì thế Võ đối với anh ta là Đạo.
Ở Việt Nam Võ (võ thuật) không thể tách rời với Văn Hóa:
Võ và Văn Hóa cho phép con người theo đuổi con đường (hành đạo) để đạt được những giá trị khiến người ta nhận thức được:
1 – Những giá trị hữu dụng và vật chất:
- Luyện tập cơ thể (cả bên trong và bên ngoài) để nhìn ra SỰ THẬT (CHÂN)
- Các giá trị đạo đức: Nhân đạo, Công bằng, ……. v.v.
- Lễ: đơn giản là toàn bộ các giá trị được xã hội xác lập, văn minh để nhìn ra LẼ PHẢI (THIỆN)
2- Những giá trị tinh thần:
- Mỹ quan, nghệ thuật, toàn bộ mọi giá trị liên quan đến tinh thần để nhìn ra CÁI ĐẸP (MỸ).
Truong Mon Andre Gazur
_____________________________________________________________________________
_____________________________________________________________________________
SƯ PHỤ VÀ ĐỆ TỬ
Để am hiểu Võ và yêu Võ, trên hết phải tìm cho mình một Sư phụ. Khi một đã tìm được người Sư phụ đó, và quan trọng là được Sư phụ chấp nhận, phải không ngừng học hỏi từ Sư phụ. Sư phụ truyền đạt mọi lúc, nhiều nhất có thể trên Võ Đường, khi ngồi cùng nhau, ăn và uống trà.
Chúng tôi thường xuyên học hỏi từ Sư phụ của chúng tôi ở những thời điểm khác nhau, không phải khi mặc Võ Phục mới là học, nó lý giải việc quan trọng của việc tiếp xúc thường xuyên với Sư phụ.
Một cử chỉ, một từ ngữ có thể làm bạn bừng sang hay trả lời một câu hỏi đã từng tồn tại trong tâm trí nhiều năm.
Hướng dẫn khởi nguồn của sự cho đi một cách trực tiếp giữa người với người. Việc truyền đạt giữa Sư phụ và Đệ tử là một điều vô giá, kỳ diệu, nó là một khoảnh khắc đặc quyền; cho cả Đệ tử và cho cả Sư phụ, Sư phụ cảm nhận sự hạnh phúc khi thấy giáo lý của mình được thấu hiểu, và Đệ tử ấy có thể vượt qua tất cả để trở thành một Sư phụ.
Đó là lý do tại sao, Sư phụ sẽ nhận thấy được tinh thần Võ trong một Võ sinh nào đó. Những Võ sinh khác không nên cảm thấy tự ti hay ghen tị. Hành xử này của Sư phụ không thể hiện vấn đề tình cảm, chỉ đơn giản là vào một thời điểm nhất định, Sư phụ cảm thấy sự cần thiết phải hoàn thiện Võ sinh này nói riêng, bởi vì đó là thời điểm quan trọng mà giáo lý của Sư phụ được truyền đạt một cách tốt nhất.
Thời gian sau đó, thời điểm đó sẽ là lần lượt các Võ sinh khác. Điều cần thiết là điều kiện nhất định được đáp ứng như sự tiếp nhận, trình độ kỹ thuật, vv để việc truyền đạt giáo lý diễn ra hiệu quả.
Do đó, để có cơ hội này Võ sinh phải được tiếp xúc thường xuyên với Sư phụ, trên Võ đường cũng như ở nhà. Một Sư phụ luôn có thể chia sẻ, sẵn sàng mở lòng và giống như một người cha đối với con của mình, đó là ý nghĩa của từ Sư Phụ: tinh thần của người cha và giáo lý của người thầy.
Ở Châu Á, những Võ sinh (nghèo nhất) sống tại nhà của Sư Phụ và cũng tham gia vào công việc hàng ngày. Một Sư phụ cô lập mình, không gần gũi Võ sinh của mình thì không phải là một Sư phụ tốt. Nếu cô lập chính mình, ông ấy sẽ không thể tìm ra những tiềm năng (quan hệ hoặc khác) phát sinh, sự hài hòa của các môn phái có thể bị ảnh hưởng.
Truong Mon Andre Gazur
_____________________________________________________________________________
SỰ TRUYỀN ĐẠT
Sư phụ không phải là một con người bình thường; ông là một người đàn ông hoàn thiện, một nhà hiền triết.
"Nhà hiền triết vượt lên trên những điều kiện xã hội"
Dưới ảnh hưởng của nhà hiền triết này, người đàn ông khác sẽ khám phá và đi theo con đường, và có lẽ lần lượt đạt tới sự hoàn thiện. Điều này đạt được thông qua sự tự do. Chỉ người đàn ông đã trải qua những kinh nghiệm quá khứ mới có thể đạt tới trạng thái này.
Các chuẩn mực về đức hạnh như: nhân văn, công lý, tôn trọng, thông minh, và tính toàn vẹn là cơ sở của tất cả các triết lý. Người đàn ông đi theo con đường này phải diễn thuyết tốt.
Và đối với mỗi Sư phụ khác nhau, nghệ thuật phát triển môn phái không phải là hoàn toàn khác nhau, nhưng trong một thời đại, bối cảnh xã hội, vv, bởi trí thông minh, sáng tạo, nhạy cảm của mình, các sư phụ sẽ truyền đạt tới các Võ sinh một cách khác nhau, nhưng vẫn cho phép nghệ thuật môn phái đó phát triển một cách bình thường.
Khi một Sư phụ mất đi, một phân khúc lịch sử biến mất.
Trong suốt sự tồn tại của mình, người Sư phụ đó đã có vài Người giỏi võ, và mỗi người trong số họ đã thấu hiểu một phần khác nhau từ triết lý của Sư phụ. Quá trình truyền đạt của Sư phụ tiến hóa liên tục, để trở thành Người giỏi võ là nỗ lực cá nhân. Một số sẽ dạy võ và có võ đường của riêng họ, trở thành một Sư phụ.
Các Người giỏi võ trở thành Sư phụ sẽ cá nhân hóa công việc của họ và tạo ra một phong cách, phong cách riêng.
Đây là lý do mà Võ đường sẽ không bao giờ được giữ lại tên cũ đó là một điều đáng tiếc.
Quan niệm sai lầm này hay không tôn trọng truyền thống là nguồn gốc của rối loạn và xung đột.
Những tuyên bố của tên của trường của một vài Người giỏi võ là một sai lầm mà chắc chắn sẽ dẫn đến thất bại. Không giữ tinh thần của Sư phụ thì khi Sư phụ biến mất, Võ đường cũng sẽ biến mất.
Có thể nói rằng chỉ có người sáng lập của Võ đường có thể tập luyện và và truyền đạt phong cách mà ông ấy đã tạo ra, nơi chỉ ông ấy có đủ điều kiện để chỉ định một hoặc một số Người giỏi võ có thể khẳng định, tập luyện và truyền đạt phong cách của ông ấy.
Nhưng sự công nhận này chỉ có giá trị trong suốt cuộc đời ông ấy, khi Sư phụ mất đi, nó mãi mãi kết thúc. Người giỏi võ không còn Sư phụ bên cạnh, họ tiếp tục tập luyện một mình, và như vậy, cá nhân hoá, họ có thể tập luyện tự nguyện hoặc không.
Phong cách của Sư phụ mình sẽ biến mất từng chút một, hay đúng hơn, sống lại dưới một hình thức khác, nhưng, nhưng nếu điều này là chất lượng và tôn trọng truyền thống thì người ta vẫn luôn luôn nhìn nhận phong cách của người giỏi võ đó
.Khi Sư phụ mất đi, một Người giỏi võ muốn trở thành một Sư phụ sẽ nói như sau:
"Tôi là một đệ tử của Sư phụ Nguyễn Dân Phú sáng lập của môn phái Thanh Long"
mà không nói: "Tôi dạy về môn phái Thanh Long"
Như vậy mọi người sẽ biết họ đến từ đâu, nhưng họ có thể không tuân thủ theo môn phái Thanh Long.
Không có nghệ sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ, vv có thể làm lại những gì đã được thực hiện. Nếu họ có tài năng, họ sẽ tạo ra cái riêng của mình. Người đi theo con đường này, họ coi nghệ thuật là cuộc sống của mình, nên cho rằng chỉ có những gì họ đã làm được chính mình, lời nói và hành động của mình chỉ cam kết bản thân họ.
Do đó, những đệ tử người mong muốn tìm thấy một võ đường để dạy nghệ thuật của mình dựa trên kinh nghiệm của mình và mong muốn đặt một cái tên của riêng mình.
Tuy nhiên, có những người có thể tiếp tục tập luyện và truyền đạt dưới một thuật ngữ chung chung như Việt Võ Đạo, Võ Thuật, Vô Cố Truyền, không có phong cách riêng nhưng cũng đa dạng về nghệ thuật truyền thống Việt.
Tốt hơn hết người đó nên làm theo đàn anh người có đủ điều kiện, vì việc truyền đạt chỉ đơn giản là kỹ thuật sẽ nhanh chóng bị hạn chế, và nhàm chán, nó biến đổi chóng thành một môn thể thao chiến đấu đơn giản.
Trước đây, các nhà hiền triết áp dụng kiến thức và phẩm chất của họ trong việc truyền đạt, triết học, chính trị, các hoạt động của đất nước, và điều này vì lợi ích của cộng đồng.
Nhà hiền triết chỉ có một mục tiêu, đó là đào tạo những người tự do, tích hợp và hữu ích; từ đó dẫn đến phương châm Việt Võ Đạo:
'Hãy mạnh mẽ để có ích'
Giáo dục này cho phép họ tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống của họ, để có một cái gì đó khác nhau, tạo nên bản ngã của họ.
Sages thu hút môn đệ bằng cách truyền đạt trung thực và
sự rộng lượng của họ.
Một vị vua nói:
'Hãy cho tôi một đơn tướng với điều kiện anh ta trung thực”
Nhưng để xứng đáng với tướng này, nhà vua phải là một người hoàn thiện, một người xứng đáng với sự tôn trọng.
"Sự thật được tìm thấy trong sự chân thành, bất cứ ai không chân thành không thể nào bắt chước theo người khác"
Trăng Tư
Nếu Sư phụ nói những gì thì hành động của ông ấy nên phù hợp. Như một tổng thể sẽ không có bất kỳ nghi ngờ gì thu hút các đệ tử; trong trường hợp ngược lại, nếu Sư Phụ lừa dối đệ tử của mình thì sẽ bị bỏ rơi. Do đó, sẽ tình yêu mà của đệ tử sẽ trở thành thù hận vì những tổn hại Sư phụ gây ra cho họ?
"Lời nói khéo léo, một khuôn mặt giả dối có chút nhân văn"
Không thiếu các ví dụ trong lịch sử võ thuật. Nhiều Võ đường nổi tiếng đã sụp đổ và bị mất uy tín bởi các hành vi của các Sư phụ người có quyền lực nhưng ích kỷ, và ích kỷ liên quan đến hạnh phúc của đệ tử. Để thay thế cho chữ TÍN (tin cậy, chính trực, niềm tin) họ ra một lời thông báo (bắt ép) để đảm bảo có thêm nhiều đệ tử cho Võ đường của mình.
Nếu một Sư phụ mất đi Đệ tử của mình, có nghĩa là đệ tử đã mất niềm tin vào anh ấy.
"Truyền thống là bánh xe của võ thuật”
Nó được thành lập dựa trên mối quan hệ tin cậy với các Sư phụ cho phép truyền đạt và duy trì việc phát triển luyện tập.
Truong Mon Andre Gazur
_____________________________________________________________________________
SỰ PHÁT TRIỂN
Nên có sự phân biệt giữa một môn thể thao chiến đấu và một môn võ thuật truyền thống.
Trong một môn thể thao chiến đấu (các môn Quyền anh, Judo, vv) kỹ thuật này vẫn không thay đổi qua nhiều thế hệ.
Cách tiếp cận là rất sư phạm. Trong tất cả các nước, các kỹ thuật và các ứng dụng vẫn giống hệt nhau.
Không có giáo viên nào giới thiệu bản thân và không có nghiên cứu được thực hiện về con đường võ thuật đó, trừ khi nó nằm trong các quy định, các mục tiêu phát triển của các các cuộc thi.
Một số học viên được thu hút tham gia tập luyện bởi chính những lý do này. Ở đây chúng ta nói về một phong trào thể thao chứ không phải một vó đường.
Đây là những mong muốn của các sáng lập viên như Võ sư Kano của Judo; Võ sư Nguyên Lộc của Vovinam; vv
Trường võ của họ là để trích xuất các kỹ thuật đủ đơn giản từ võ thuật truyền thống có thể tiếp cận đến đại đa số người dân, biên dịch chúng, và hệ thống hóa chúng sử dụng cho hệ thống giáo dục, thể chất và đạo đức, nhưng trên tất cả nó được áp dụng trong các cuộc thi.
Trái lại, ở Võ thuật truyền thống, là trong quá trình tiến hóa liên tục bởi vì nghệ thuật không bao giừo ngừng lại. Nó tồn tại nhiều võ đường và Sư Phụ. Mỗi một Sư phụ mang cho mình kết quả của nghiên cứu võ thuật của mình; rằng nếu nó không tự chuyển mình thì sẽ kết thúc bằng cách trở nên méo mó, nghèo nàn và biến mất.
Giảng dạy, hay đúng hơn là bắt đầu trở thành Sư phụ từ một Võ sinh.
Chúng ta biết rằng trong quá khứ những Sư phụ đã tự tìm tòi, nghiên cứu và đã không ngần ngại bỏ lại quê nhà của họ, học sinh của họ.
Trong trường hợp này rất cần thiết cho việc di chuyển, cho sự thay đổi, chúng ta có thể thấy một cuộc tìm kiếm tự do, sự cần thiết để cống hiến mình hoàn toàn cho nghiên cứu, việc xây dựng và áp dụng các lý thuyết mới và những điểm đến khác. Nhưng đặc biệt, học sinh thường không hiểu được sự thay đổi, sự cải tiến trong giảng dạy của Sư Phụ, và trở thành một trở ngại cho nhiệm vụ này.
Mặt khác, những người hiểu được mục đích của nhiệm vụ này không ngần ngại theo Sư Phụ của họ.
Những chuyến đi cũng là dịp cho các Sư Phụ gặp gỡ và trao đổi với các chuyên gia khác, các học giả khác.
Nó thể hiện sự sáp nhập và phát triển. Một con người của nghệ thuật không thể hài lòng với sự trì trệ.
Ở Việt Nam, một nghệ sĩ yêu sự tự do, một con người đi theo con đường nghệ thuật ấy thường nói:
"Tôi ưa sự vận động»
Thành công là trong sự vận động.
Ngày nay, quan niệm này là khó chấp nhận đối với những người phương Tây những người làm việc tổ chức tất cả mọi thứ, phân loại, vv Một số Võ sinh đang mất phương hướng bởi sự tiến triển trong giáo lý của Sư Phụ. Không hiểu, họ kết thúc bằng cách từ bỏ việc tập luyện hoặc chuyển sang hướng thể thao chiến đấu để tiếp cận dễ dàng với mục tiêu thể thao (cuộc thi, vv).
Những Võ sinh là đúng, nếu họ không hướng đến võ thuật truyền thống thì tất nhiên sẽ lãng phí thời gian của họ.
Tuy nhiên, Võ sinh của các cuộc thi, thậm chí trong các liên đoàn thể thao lớn (karate, vv) chỉ chiếm một phần nhỏ của các học viên (khoảng 10%).
Các khẩu hiệu như: tình huynh đệ, sự tôn trọng, vượt qua chính mình, trao đổi nhân lực, vv, vay mượn từ các môn học truyền thống không giấu được sự đạo đức giả, ngu dốt, bạo lực, gây ra bởi những cuộc thi.
Để truyền thông cho các sự kiện, làm sao các vận động viên có thể mê hoặc quần chúng, khiến họ say mê và trở thành một tín đồ, thì truyền hình, các nguồn phương tiện truyền thông ưa thích, âm thầm làm cho Võ sinh trở thành trò tiêu khiển của khán giả.
Trong võ thuật, sự mơ hồ về cơ bản nằm trong lượng lớn các Võ sinh, Võ sư và những người ra quyết định không biết truyền thống (hoặc biển thủ) và nhầm lẫn võ nghệ thuật truyền thống và thể thao chiến đấu, sự học hỏi và sự kiện thể thao.
Để hiểu được, người ta phải nhận được sự truyền đạt của một Sư Phụ tận tâm trong môi trường võ thuật đích thực.
Mục đích của việc giảng dạy ở trung tâm của một võ đường truyền thống là mỗi võ sinh có thể tiến bộ và phát triển.
Không có đe dọa. việc trao đổi kỹ thuật hay chiến đấu được thực hiện với một võ sinh khác cùng võ đường (Đồng Đạo).
Trong một môn thể thao chiến đấu, mục tiêu là để giành chiến thắng cho một danh hiệu, và để làm điều này phải loại bỏ, chiến đấu chống lại kẻ thù, và chỉ có một người chiến thắng.
"Nghệ thuật là những gì cho phép một người đàn ông để đạt được sức mạnh đầy đủ của mình giữa những người khác, trong khi môn thể thao cho phép một người đàn ông để đạt được đầy đủ sức mạnh của mình làm tổn hại người khác"
Để việc tập luyện là đáng kính, trong tiềm thức cần xác định rõ ràng, không duy trì sự nhập nhằng giữa thể thao và nghệ thuật.
Truong Mon Andre Gazur